Các nhà báo ở đô thị lớn đổ xô về Vermont. Đây là bài tường thuật của viên cảnh sát trưởng, mô tả trường hợp xảy ra tai nạn: "Ông William Falkaber 68 tuổi, chủ một tiệm ăn, đã tự giết mình khi đang nổi giận vì người bếp không nghe lời ông mà cứ uống cà phê trong đĩa chứ không uống bằng tách. Trái lại, người khôn ngoan, khi thấy mình chỉ được vỏn vẹn một trái chanh nhỏ, sẽ tự nhủ: "Lần thất bại này dạy ta nhiều nhiều hay lắm đấy.
Những chuyện như vậy hàm hồ quá, bạn không kiểm tra được hết. Một năm sau, tôi tái đấu với Tunney. Nhưng ông không điên.
Chúng tôi bơ vơ trong tỉnh. Không bao giờ tôi lo lắng về tương lai vì tôi hiểu không một ai có thể tưởng tượng tương lai sẽ ra sao được. Trong chiến tranh vừa rồi, một bà nội trợ ở Chicago đã tự nhận ra rằng "phương thức trị bệnh lo buồn là luôn luôn kiếm một việc gì ích lợi để làm".
Làm sao rút bớt được phần may rủi? Xin bạn đọc tiếp những hàng dưới đây, trong đó tôi đem hết những điều hiểu biết ra khuyên bạn. Quân địch thả thuỷ lôi tấn công chúng tôi luôn 15 giờ. Tôi thấy nó thiệt là một thanh niên dễ thương, đáng làm kiểu mẫu.
Tôi thường bắt tay phu xách hành lý cho tôi dể anh hăng hái và tươi cười suốt ngày. Như đã nói ở trên, tôi đã đóng cửa phòng luật, còn lấy đâu thân chủ nữa. Tôi leo từ trên sàn gác xuống, đặt chân lên thành một cửa sổ rồi nhảy xuống đất.
Nếu có người nào thôi không kích tôi nữa thì tôi quên hẳn chuyện cũ đi liền". Nhưng cũng tại ông tập được thói quen mỗi buổi trưa nghỉ nửa giờ tại ngay buồng giấy. Ta không được rãng rang như hồi xưa - mỗi tuần ta phải đọc một hai cuốn sách, chín, mười số báo - lại quen với lối văn tiểu thuyết và phóng sự nên lối văn nghiêm nghị của những thế kỷ trước không còn hợp với phần đông chúng ta.
Nó giúp ta bày tỏ rõ ràng nỗi lo âu hiện có trong lòng. Englert, sở dĩ đến nay còn sống là nhờ tự tìm được bí quyết ấy. Mỗi ngày làm một việc thiện để làm nở một nụ cười trên môi người quanh ta.
Tôi rán bắt chước mà không được. Mỗi ngày tự kiểm soát 4, 5 lần và tự hỏi: Ta có làm cho công việc thành ra khó nhọc một cách vô ích không? Ta có bắt bắp thịt làm những cử động không ích lợi gì cho công việc không?". Lại còn mượn trước tiền của công ty bảo hiểm nữa.
Nhưng bác sĩ Pratt biết rằng nếu khuyên họ 'trở về và đừng nghĩ đến bệnh nữa" hẳn sẽ chẳng làm cho họ khỏi đau đớn được. Đô đốc Byrd sống cô độc ở đó trong năm tháng,. "Tôi bị tống tiền! Tôi vẫn không tin có thể xảy ra như vậy được.
Chắc các bạn muốn biết thêm một người khác đã áp dụng định thức thần diệu của H. Không bao giờ tôi chịu cảnh ấy". Vì nếu bạn lại thăm thì bà ta sẽ kể lể hàng giờ cho bạn nghe đã nuôi nấng gây dựng các cháu mình ra sao, khi họ còn nhỏ.