Bạn dành một chiếc đẹp nhất cất trong hộc tủ cạnh những bài thơ định tặng một người. Mẹ vòng sang bên trái tôi. Nhưng sau nhiều lần phân vân, khổ sở trước những sợi dây hiếu thuận, những miếng đòn tâm lí, lần này tôi cho mình thản.
Hình như mắt tôi rơm rớm. Mọi người bắt đầu thấy cần xích lại gần nhau và biết tận hưởng cuộc sống. Mọi người bắt đầu thấy cần xích lại gần nhau và biết tận hưởng cuộc sống.
Biết đâu anh kịp bám rễ trong lòng độc giả trước khi bị phi độc giả nhổ cỏ dễ dàng lúc chẳng ai biết anh là ai mà đã dám khoe tài. Và năng lực sẽ làm cho chữ nghĩa là những mảnh xương thịt bắn ra tung tóe trong cuộc va chạm có hay ho hay không. Có lẽ bây giờ, gặp những trường hợp như vậy, tôi sẽ thể hiện uy lực bằng cách khác.
Nhưng tôi không quen phản đối. Con người muốn mau lành bệnh cũng thế. Nhìn vào cái gương đối diện thấy cũng khá thú vị.
- Mi tự do quá, mi đòi hỏi nhiều quá, phải vào nền nếp, phải phấn đấu học đi, khổ trước sướng sau? Bạn đo lường, phân tích cảm xúc của mình. Tôi tự hỏi mình đang làm trò gì đây.
Ông anh cũng xịt xịt xịt lên đầu. Mẹ tiếp tục lay bạn dậy, bạn cứ rúc vào chăn. Lũ ý nghĩ đã đầy hộp sọ, không muốn vứt đi (có cái quả thú vị, vứt đi cũng phí).
Có lẽ bạn đã rơi khỏi giấc mơ trước. Mọi nỗ lực nhồi nhét chỉ đem lại bi kịch. Cháu đã đi đến một xã hội mà cháu sẽ đợi và sẽ rủ con người đến.
Làm thế nào để ngừng viết. Cổ họng hơi nghẹn và lồng ngực hơi rỗng. Đến giờ tiêm, mẹ bạn dúi cho y tá 10 nghìn.
Và người ta thường gọi những vẻ đẹp của sáng tạo, của tài hoa là nghệ thuật: Nghệ sỹ sân cỏ, nghệ sỹ ẩm thực… Và hắn không muốn chỉ dừng lại ở một vài mặt nghệ thuật của chữ nghĩa. Tôi thì cất lại trong đầu. Bản chất là cái luôn song hành cùng thời gian cũ kỹ.
Nó chỉ chuyển hóa từ dạng này sang dạng khác. Nên không ai có lỗi. Cá nhân bạn dần dần hiểu ra điều đó.