Vừa đọc lại một lượt, lại thấy vẫn khá ổn. Ta viết không phải không có mục đích kiếm ba cái đó. Rồi lại lờ đi khi cậu ta thông báo sói đến thật.
Ông anh nhảy xuống bể lạnh, tôi thò chân xuống, ông anh bảo lạnh đấy, tôi liền sang bể nóng. Còn nếu không biết gì, cứ để bà già yên tâm với công việc của bà ấy. Ăn xong lên giường nằm, nghỉ tí để chuẩn bị viết.
Một giọt nước mắt trào ra từ khóe mắt nàng. Có nhiều cái không thanh toán được bằng lí trí. Bác lại thúc: Tác phong nhanh nhẹn nào.
Chỉ có con mèo không ngược. Ta có thể viết ngược lại, nghĩa là cứu sống con người ta. Cái nơi mà anh cảm giác như đều gặp các nhân vật trong văn chương, như nhiều nơi khác.
Đúng lúc đó thì một gã cổ quái từ đâu đi vào, gió thổi mạnh lên. Mất mất người kể chuyện. Một kiểu hăm doạ của trẻ con.
Tôi có một người chị họ ngoại nữa, cũng trạc tuổi chúng tôi. Mà người lấy thì chưa chắc người đã trả. Cuốc bộ trên con đường mà đôi mắt chân dẫn mình đi.
Bởi vì nó không là một giấc mơ mà là một cái kiểu như đồ chơi ở Nga (quên tên rồi), mở con to ra lại thấy con bé, mở con bé ra lại thấy con bé hơn. Bạn nói cho bạn vài năm tự quyết, tự tìm tòi rồi bạn sẽ không ăn bám nữa. Như thế là lập dị, là thiếu khoa học, không hòa cùng nhịp sống với mọi người.
Cháu phải sống để đứa cháu gái nhút nhát và hiếu thảo lớn lên không phải trở thành một người đàn bà cô đơn và khổ đau như mẹ nó. Nó cũng như bao người cần một điểm tựa để xoa dịu. Sự đố kị lộ liễu này thực ra dễ là biểu hiện của vô đạo đức và bất hiện sinh.
Con uống thuốc đi… Tôi vẫn dán mắt vào trang sách vô nghĩa trước mặt. Tôi gọi 2 miếng bánh ngọt và 1 chai sữa đậu nành. Ta không cần quan tâm cá bé cá to, miễn là ta đang câu cá, ư? Không đúng! Giá mà ta biết thế nào là cá to.
Vì vậy, nhà văn thường ngăn vợ lại bằng cử chỉ âu yếm ấy. Cháu đã đi đến một xã hội mà cháu sẽ đợi và sẽ rủ con người đến. Đừng sa sầm mặt như thế.