Như tôi bắt một con Dã Tràng ở bờ biển Việt Nam thả sang một bờ biển khác ở Châu Phi. Đúng là con người đầu tiên xuất hiện không hề bị ràng buộc gì với cái xã hội chưa từng có. Là một nhà thơ thiên tài như thế có là danh không? Và đủ chưa? Nếu chưa đủ bạn sẽ còn làm cái khác.
Cậu thấy đấy, rút cục, chơi thường là tự do tuyệt đối và thường cướp đi tự do của kẻ khác và gieo rắc đau khổ lên kẻ khác. Cái hồn nó chẳng bao giờ đòi hỏi cái gì ngoài tình yêu thương. Bạn muốn nhìn thấy năng lực thực sự của họ được phát huy, họ được nâng cấp nhận thức và có những điều tâm huyết để đeo đuổi.
Thế vi phạm thì sao nào? Dạ. Trong khi đời đời thay đổi từng giây từng giờ. Nó trơ trẽn và thản nhiên đến độ bạn muốn xông vào đánh nhau với nó, muốn biến thành một thứ âm thanh man rợ hơn để đè bẹp nó.
- Tôi nghĩ tôi hiểu được phần nào con người ông. Không biết bác có nhớ chuyện này không. Cái mà bao đời nay, những nhà hiền triết, những anh hùng nhân ái, những nghệ sỹ tài hoa và cả những con người bình thường có tình yêu thương mãnh liệt đã truyền vào thời gian.
Điều anh ta để lại cho những người chứng kiến cái chết ấy không nhiều. Căn bản vì các dòng suy nghĩ cứ chảy nên bạn hay quên. Tiếng nói đã trở thành một bộ phận của con người mà không dùng đến nhiều thì nó thật bức bí.
Từ bé bạn đã khó chịu nhất với việc cứ bị sai đi mua thuốc lá mời khách trong khi lúc nào cũng bảo trẻ em đừng này đừng kia, cái này có hại, cái kia có hại. Tôi kém nhất khoản này. Giá mà em đến, dịu dàng bắt tôi bỏ bút.
Lấy 2 cái chìa khóa tủ để đồ, 2 cái khăn tắm. Khá nhẹ nhõm và yên bình. Cái đêm mà khi phóng xe trên con đường cao tốc đến nhà máy, tôi cảm thấy mình đã ngồi trên một chuyến xe du lịch và đi qua từ lúc hình như nó còn chưa mở.
Còn gia đình thì ai làm việc nấy, cả tôi. Trên các máy chạy bộ, 3 ông Tây đang chạy rầm rập. Đi đâu cũng vất vả.
Nhưng mà tôi bỏ học. Mẹ không giúp được tôi đâu. Bạn trân trọng nhất những người bào chữa cho người khác trước khi phán xét, và đối xử ngược lại với bản thân.
Hơi nóng tỏa ra làm ấm cái hơi lạnh ban sớm. Bạn chấp nhận khuôn khổ như một cuộc chơi đầy thử thách. Mặc kệ những ý nghĩ vừa mang nặng còn dồn ứ xếp hàng chờ được chui ra.