Áp dụng mức độ này khi bạn cần thu thập thêm thông tin trước khi tiến hành ra quyết định. Bất chợt anh nhớ lý do đã đưa anh đến đây. - Hai tuần trước, tớ giao cho Jessica đảm nhận một công việc quan trọng.
- Vậy vào thời điểm đưa ra những quyết định đó, cậu có biết chúng sẽ dẫn đến hậu quả khó khăn hiện tại không? - James hỏi. Anh cầm lấy cây bút lông, rồi vừa huýt sáo vừa liệt kê ra những lợi ích có được nhờ ủy thác công việc hiệu quả. Cứ như thế nhé! Thật ra, tôi rất ấn tượng về những thay đổi ở bộ phận của cậu và tôi muốn giao cho cậu một dự án mới.
- Cậu hãy ngồi xuống đi. Vì bản thân cũng là một nhà quản lý, tôi hiểu mình nên viết một quyển sách thật ngắn gọn và súc tích, sao cho ngay khi đọc xong là độc giả có thể ứng dụng ngay những gì đã đọc vào thực tế để tạo nên những thay đổi tích cực trong công việc của họ. Nhưng càng về cuối tuần, khó khăn cốt lõi càng hiện ra rõ rệt.
Đó là nút thắt khó nhất trong công việc hiện tại của bọn tớ. - Còn làm gì được nữa kia chứ? Bọn tớ cùng ngồi lại để bàn bạc công việc một cách kỹ lưỡng hơn rồi bổ sung những yêu cầu về thời gian. - Cậu nói cho tớ nghe đi, tớ đã sai ở điểm nào? Tớ đã phác thảo công việc rất rõ ràng cho Josh biết.
Anh xác định rõ những yêu cầu của mình. Lạ thay, hai ông bố cũng là một đôi bạn tri kỷ. Tiếng chuông điện thoại reo vang chợt cắt đứt dòng suy nghĩ của James.
- Cảm ơn ông, - James khẽ đáp. Và những băn khoăn đó càng khiến anh thêm mệt mỏi. James lắng nghe rồi nhắc lại những gì anh đã hiểu và không quên hỏi Jack: "Tôi nói vậy có đúng ý ông không?".
Tớ gọi Jennifer vào văn phòng, dự định sẽ nói chuyện thẳng thắn với cô ấy. Câu chuyện của Jones giúp anh học được rất nhiều điều, không chỉ từ những sai lầm của bản thân mình mà còn cả từ những sai lầm của Jones. Nhờ phân công công việc, James có nhiều thời gian rỗi rãi hơn.
Đã đến lúc phải nghỉ ngơi một chút. Nét mặt Josh dần dãn ra và một nụ cười từ từ nở trên gương mặt anh khi đọc xong những gì mà James đã viết trên tấm bảng. - Chào anh bạn, - James cất tiếng chào khi bước vào phòng Jones.
Cậu đã làm hết sức mình. Điều đáng buồn là bộ phận của James càng lúc càng tụt lại phía sau. Tớ gọi Jennifer vào văn phòng, dự định sẽ nói chuyện thẳng thắn với cô ấy.
Tớ hiểu ý cậu chứ, nhưng tớ nghĩ, đôi lúc ta nên khởi đầu từ những bước nhỏ trước khi tiếp tục những bước lớn hơn. Đôi khi nhớ lại, anh mong mình không bao giờ phải trở lại quãng thời gian trước đây. Bằng cách đó, cậu có thể kiểm soát được kết quả mong muốn và nhất là hạn chế tối đa các khả năng thất bại.