Cả ham muốn làm cho độc giả trở nên thông minh hơn để hiểu nhau và cùng người viết thúc đẩy nhu cầu sáng tạo trong nhau. Nó tỏ ra xảo quyệt bằng cách tạo nên những dữ kiện rất thật, thật đến tận tiếng còi xe ngoài đường, thật đến cả cái mụn sau gáy, thật đến cả cách cư xử của những người quen. Mưa bắt đầu rơi rầm rầm, gió gào rú.
Lúc ấy, anh quên chưa kể cho em, anh thấy người mát lạnh. Như vậy là bạn lựa chọn ngủ tiếp với lí do mà bạn cho là chính đáng: Đã sáng tạo đủ cho một ngày và mệt. - Ông cụ tôi bị liệt toàn thân.
Có lẽ bây giờ, gặp những trường hợp như vậy, tôi sẽ thể hiện uy lực bằng cách khác. Nó cũng như tình yêu thương. Nhưng còn cái đèn rọi treo trên tường mẹ không biết công tắc ở đâu.
Có thể nó sẽ bị tháo tung cơ thể. Bằng cách hiểu nó và để nó hiểu mình. Có lẽ cũng không dám gần quá vì sợ bị hút vào rồi thì không dứt ra nổi.
Cả đám trông như những chú ở chợ lao động rỗi việc. Gió se sẽ mang vị mặn. Một ngày thả ra nắng mặt trời.
có đứa nói bệnh viện này chữa cho bộ đội rồi mới đến lượt dân Sống dần hoá ra cũng không đến nỗi quá nhát gái. Những người chọn cách sống độc lập, thanh bạch muốn dung hòa được hoang mang giữa nguyền rủa và tha thứ sẽ thường phải chạy trốn.
Có lẽ tôi sẽ kiếm chút gì ăn. Nhưng những cái đó đâu có níu kéo được lâu những tâm hồn trẻ luôn muốn nổi loạn. Xem thi đấu tốc độ cũng thích mắt.
Tôi không ngại giam xe 15 ngày và nộp phạt 200. Người ta đã bị vô số những cái mũ luật pháp, nguyên tắc, tư tưởng… chụp lên đầu. Câu chuyện bạn đang kể là một câu chuyện khá kỳ lạ.
Và cũng không làm ấm lòng những đứa trẻ ngoan. Chứ không phải như thời của tôi bây giờ. Phần nào vì thoát khỏi mớ suy nghĩ luẩn quẩn một mình.
Liệu cái việc mong muốn và hành động để song song với làm cái gì đó, tạo ra cả bước đệm nhận thức (luôn có những người tạo những bước đệm nhận thức ở những cấp độ khác nhau) có phải là công việc mang tính nghệ thuật không? Đây là thời điểm thần kinh mệt mỏi nên bạn hay bị hoang mang như thế. Nhiều lúc tác phẩm chán người đọc lắm. Hơi nóng tỏa ra làm ấm cái hơi lạnh ban sớm.