Liên tưởng sơ sơ đến một trò hành xác. Và một số lí do khác… Thiếp đi với bàn tay nàng run rẩy trên ngực…
Và người ta sẽ phải viết vào lịch sử rằng cho đến thời đại tân kỳ này, khi mà vật chất đã đủ san sẻ, con người nói chung vẫn còn cực kỳ ngu dốt. Vì thế mới có nghệ sỹ ẩm thực, nghệ sỹ sân cỏ… Ngắn ngủi mà đằng đẵng.
Mà cần có những cá nhân nghĩ khác và hành động khác để làm nó chuyển động đi lên. Tớ áp đặt cậu, tớ thuyết cậu, tớ xưng tớ với cậu, hay tao mày tao với mày cũng là tớ chơi. Còn gia đình thì ai làm việc nấy, cả tôi.
Độc giả đâu có ngu đến nỗi vơ đũa cả nắm. Để là một người am hiểu nghệ thuật, biết đàn hát vẽ vời? Bạn chỉ đọc vài trăm cuốn truyện, bập bẹ đánh được bài sòn sòn sòn đô sòn, và không biết đánh bóng một quả táo… Bạn chỉ có bản năng. Qua bao nhiêu mệt mỏi, đây là lúc để nghỉ ngơi.
Chỉ có nó mới biết những gì nó để rơi là gì. Từ đó mà tôi chọn cả tiếng nói về tình yêu, về Nhân Loại. Họ đôi lúc khuyến khích bạn đi chơi cho khuây khoả.
Sẽ thôi cái cảm xúc của tuổi thơ bị tổn thương: Mọi người đều thần kinh, mọi người đều ích kỷ. Chỉ thỉnh thoảng có những hòn đá ném tỏm xuống ao bèo, rung rinh chút ít là đủ. Cuối cùng thì sự việc cũng ổn thỏa, cô tôi gọi điện, bác tôi đến, khéo léo nói về những mối quan hệ.
Hắn cũng thông minh đấy chứ. Một công việc bàn giấy ổn định, thu nhập cao, những cơ hội đi nước ngoài, những bữa cơm cao cấp, những cuộc đi chơi bên những gia đình đầy đủ và biết điểm dừng trong cuộc đua tranh, những bà mối mát tay… Mọi thứ đều chờ đợi bạn nếu bạn chịu khó nghe lời. Lo nghĩ, chỉ dạy hộ cách sống cho người khác chỉ mệt xác và vô nghĩa.
Chúng là những kiệt tác. Ông anh múc hai gáo nước đổ vào lò than. Nhưng lí trí dạy tim tôi phải muốn.
Tôi mong nó đọc nhiều hơn nữa, khi đó nó sẽ có suy nghĩ khác về gia đình, không như cái cảm xúc của một đứa trẻ không được nhiều hồn nhiên (dù nó vẫn hay tồng ngồng thay quần áo sau khi tắm trong cái phòng đã chốt cửa có mặt tôi và ông cậu). Hôm đó, bạn sốt khá cao, có lẽ thế nên bạn để sổng ra mất một giây không làm chủ được mình. Những bức tranh thật sự có lẽ hắn giấu ở một nơi khác cho riêng mình.
Ba bố con đèo nhau về trên con đường cao tốc đông nghẹt. Chơi là cho tất tần tật biết tuốt tuồn tuột về mình mà cũng là để chẳng ai hiểu một tí gì. Đã lâu rồi, em không nồng nàn như thực tại.