“Sao cơ? Các anh bán cho tôi một chiếc máy thiếu chi tiết à? Tôi đã lẵng phí hai tiếng cố gắng làm cho thứ này hoạt động đấy. Thời điểm của các cảm xúc là một điều khó có thể giả tạo được. Chúng ta nhìn chằm chằm vào kẻ cáo buộc cứ như thể muốn nói: “Anh sẽ không thể trốn tránh cho tới khi chúng ta làm rõ chuyện này.
Tại sao bạn lại không thử cách này? Bạn có nhớ chiếc xe hơi đầu tiên của mình màu gì không? Khi phải nghĩ đến điều đó, nếu bạn thuận phải, mắt bạn sẽ ngước lên và sang trái. Nhưng người quản gia hoặc ông thợ điện vừa mới đến cũng có thể làm việc đó hoặc đó chỉ là một vụ trộm cắp tình cờ. Điều này phá tan bất kỳ động lực nào để cậu con trai thú nhận.
Anh có thích có thêm kinh nghiệm về tài chính hoặc tiếp thị không?” Nhưng anh không có nhà, thế là em đi luôn. Đừng lo, anh sẽ không bị sao cả.
Nhiều người tin rằng khi bị buộc tội sai, chúng ta thường có thái độ tự vệ. Nếu không kể gì nhiều về chuyến đi thì mới là đáng ngờ. Nhiều khi người chần chừ không muốn nói ra sự thật lại rất có ưu thế.
Bạn đã bao giờ nghe ai đó hét toáng từ một ô cửa sổ trên tòa nhà chung cư chưa? Trong khi hầu hết chúng ta đã từng ở vào tình huống như vậy, chúng ta không cảm thấy bất kỳ sự thôi thúc mạnh mẽ nào để phải làm gì đó. Dĩ nhiên cô ấy có thể bị ốm và háo hức về nhà. Họ không kêu ca, cằn nhằn hay có thái độ nóng nảy.
Cô ấy nấu món mì sợi nhưng em không đụng đũa. Bạn chuyển trọng tâm mối quan tâm của mình sang những ý định của người đó, chứ không phải hành động của họ. Bạn bước vào một cửa hàng quần áo và đề nghị được xem một chiếc áo len của một nhà thiết kế.
Nó chia người đó thành hai con người riêng biệt. Lắng nghe mọi chuyện làm cho người đó cảm thấy mình vẫn còn cơ hội nếu thú nhận. Bạn cần biết liệu một số hình thức ứng xử nhất định có phải là thói quen của người đó hay không.
Có mà tài thánh, sếp sẽ nắm thóp em chỉ trong nháy mắt. Người ta thường nói rằng khách hàng thông minh nhất là những người treo biển đề “Không tiếp nhân viên tiếp thị. Và lòng tự tôn của một người càng cao thì cơ hội người đó đưa ra các quyết định độc lập càng lớn.
Chúng ta hãy cùng thảo luận trung thực. Khi bạn muốn ai đó thừa nhận một sự thật, tức là bạn đang đòi hỏi nhiều hơn chỉ là một ân huệ. Giả sử vợ bạn gọi cho bạn trong lúc đang làm việc, thông báo rằng cậu con trai mười lăm tuổi lấy xe hơi của gia đình đi chơi và vừa bị cảnh sát bắt.
” Sáng hôm sau, khi ra ruộng, mặc dù rất mừng vì tên trộm không bị sao cả, nhưng ông ta lại thấy một bức thư để lại cho mình: “Thưa ông chủ: Đêm nay tôi cũng đã đầu độc một quả dưa của ông. (12) Nếu người đó không hề có cảm xúc, có thể họ đang bị lừa gạt Để lộ bằng chứng về những câu trả lời không chủ tâm do tâm lý quá lo lắng.