Như bình mình chẳng hạn. Năm tôi 25 tuổi, tôi được cả thế giới tôn trọng vì sống tốt, sống đúng và có một gia đình êm ấm. Biết đâu, mất một cái xe, có thêm một người anh em, một người đồng chí.
Người bảo nghệ thuật là khó hiểu. Chơi là giữ kín mọi điều mình biết. Và dần hình thành được nhiều cái trong đầu.
Sau mỗi pha bóng hoàn thành nhiệm vụ đầy tính sáng tạo, thay vì vuốt tóc, anh tiếp tục lựa chọn vị trí cho tình huống tiếp theo. Việt Nam vô địch! Việt nam vô địch! Họ gào lên. Hôm trước tôi khóc, hôm sau tôi đốt.
Ta ngại nói sự thật với ai nhìn ta ngờ vực. Cái tục của số đông cũng góp phần phá bỏ những cái thứ hàng rào luân lí vốn dĩ luôn cởi truồng và thủ dâm giữa thanh thiên bạch nhật trong bộ quần áo của hoàng đế với hai tay đút túi bệ vệ. Chị hầu như lúc nào cũng dịu dàng với tôi, đứa trẻ 21 tuổi trong nhà.
Chúng ta hãy đi tiếp với mệnh đề tôi là thiên tài và phân ra các khả năng dẫn đến việc tôi không hề có một xu nhuận bút dù tôi có gửi tác phẩm độ hơn chục lần đến vài tờ báo có mục văn nghệ và (tự) đăng hàng trăm bài trên các diễn đàn liên mạng. Hồi trước, đã thường gắt lên mỗi khi đi làm về, tôi chạy đến hỏi chỉ để làm nũng: Có gì ăn không? Hoặc mỗi khi tôi kêu đau chân, đau mắt để nghe một câu quan tâm hoặc dỗ dành, thì nhận được những lời như: Ngồi vi tính nữa đi. Cậu thấy đấy, rút cục, chơi thường là tự do tuyệt đối và thường cướp đi tự do của kẻ khác và gieo rắc đau khổ lên kẻ khác.
Bác gái nín cười làm ra vẻ nghiêm trang: Ầy! Láo nào! Chưa ai làm được bác trai bỏ thuốc. Biết đâu, mất một cái xe, có thêm một người anh em, một người đồng chí. Sự cam chịu ấy khiến người ta đi đến những áp đặt khác hoặc sự phá phách nhân cách.
Mà không, ngay từ lúc lấy lời khai, đồng chí ấy đã biết tên mình. Họ bảo cắn là anh không thể không cắn dù có thể anh kinh tởm hành động đó. Xin lỗi nhé, buồn ơi.
Hôm qua nghĩ cái gì nhỉ? Đã nhủ cố nhớ còn viết mà chúng lại còn thích chơi trò ú tim. Tỉnh giấc vào chừng 1 giờ. Nhưng những áp lực dai dẳng khiến bạn đâm bệnh.
Những cái cảm giác mà được coi là thực chất nhất của hiện sinh. Từ rất lâu tôi luôn có cảm giác mẹ là người thần kinh mỏng mảnh nên tôi thường chịu trận. Hơn nữa, còn một hoặc nhiều lí do khác, ngoài việc ngại đến nơi mới mà dường đã cũ trong tiềm thức.
Chỉ là trò chuyện nhẹ nhàng trước khi đi ngủ thôi. Cũng chẳng ngạc nhiên lắm. Nhưng trên vỉa hè, có tấm biến Xin quí khách vui lòng để xe lên vỉa hè.