Đã kém thì nên từ bỏ cái chức danh ấy. Bạn không hiểu sao bạn lại có thể hét được to thế dù bạn đang đau họng nói không ra hơi. Những suy nghĩ chúng rất rành mạch và trôi chảy.
Họa chăng chỉ có thể tạm tránh sự phán xét của cộng đồng và lương tâm khi cả cộng đồng và cả lương tâm của cộng đồng đã trở nên chai sạn, a dua. Những đoạn vỉa hè rộng, chiếu được trải ra, người nằm ngồi la liệt. Ai ai cũng cần có môi trường để kiếm cơm.
Rồi bạn nghe tiếng còi xe ngoài đường vọng vào. Ông bà thì đã có người giúp việc và con cháu khác nữa. Món nợ đời lớn nhất của đời người là tình cảm.
Là lạnh tanh suốt những miền oan trái và khóc khi lỡ để rơi một ánh nhìn. Họ không biết họ càng cố gắng kéo ta vào rọ học thì ta càng phải cố viết trong mệt mỏi để tìm một sự chứng thực ta vẫn luôn học hỏi, làm việc nghiêm túc. Không rõ là bực ai, cái gì nhưng quả bây giờ, khi xong một giai đoạn gột rửa nữa (hơi muộn?), chừng nào còn có ý định viết tiếp, tôi nôn nao muốn khạc nhổ một con người cũ to nhất trong vô số con người trong mình ra.
Để nấu cơm cho anh ăn. Hay đó là một giấc mơ ám ảnh ta? Ta phải đến bên nàng… Lúc đó mình sẽ bảo: Bác ơi, em mất xe.
Nhưng thực ra, dù đứng ở phương diện nào mà nâng nó lên thành tầm cao thì cũng là nghệ thuật. Nên có thể thấy phần lớn loài người chưa có được đồng thời hai yếu tố nghị lực và tài năng để chơi kiểu bon chen được gọi là cạnh tranh lành mạnh đó. Kệ cha sự im lặng của bạn có ý nghĩa gì, với người khác, nó tương đương đồng ý.
Ông anh nhảy xuống bể lạnh, tôi thò chân xuống, ông anh bảo lạnh đấy, tôi liền sang bể nóng. Nhưng không bảo được cái đầu nó nghỉ. Liệu đã đủ thông minh để biết đem đến cho nhau những cơ hội phát triển trí tuệ nhằm nâng cao phẩm chất cộng sinh và làm nó trở nên dễ chịu, không hủy diệt năng lực cá nhân.
Vì thế, ông hãy nói chuyện với tôi như một đối tác làm ăn. Hôm nay đi đâu? Không biết. Nó đến sau mỗi pha bóng hỏng.
Trời, thế này thì chỉ khổ cho độc giả. Bạn còn phải sống dài dài. Cả nhà bảo: Trật tự ở Hà Nội làm tốt hơn.
Giai điệu ấy ngân lên thường xuyên trong lúc tôi và thằng em ngồi xem hai trận bán kết Thái Lan-Mianma, Việt Nam-Malaysia. Nhủ cố nhớ mà viết lại những đoạn thú vị. (Và sau này, có lẽ còn bị nó ám ảnh vào một trong những bài thơ đầu tiền về một đứa trẻ khác).