Là lạnh tanh suốt những miền oan trái và khóc khi lỡ để rơi một ánh nhìn. Càng tuyệt vọng, xu thế ấy càng mãnh liệt. Dù mẹ không bay, không bay đâu.
Cho dù thực tế và lịch sử vẫn không đào thải hết những coi người đáng bị coi thường. Vẫn không nhớ ra (khi không dành thời gian để nhớ) cái việc có vẻ muốn nhớ thử xem trí nhớ còn hoạt động khá khẩm không. Nhà văn chợt không muốn thoát khỏi nó.
Thời điểm khó chịu nhất là lúc thức dậy và lúc nằm chờ ngủ. Cảm thấy khỏe hơn một chút. Điều cốt yếu là họ dâng hiến được năng lực phù hợp của mình.
Bác vói theo: Bác đang nói sao cháu lại tự ý bỏ đi. Này, lấy cho chú bao thuốc. Có thể nàng sẽ đến ít hơn dù nàng đến thì cũng chả sung sướng gì.
Kéo ghế ngồi xuống đầu bàn. Hẹn ông anh 4 giờ chiều mai đi tiếp. Phải tập trung vào học.
Cái bệnh thơ nó loạn lắm. Còn anh không chống cự thì họ sẽ để anh sống như một con chó ngao nho nhỏ trong vô số con chó ngao của họ. Bạn cũng đang ganh đua với họ.
Vấn đề là hắn chưa tìm được những người dẫn đường có thể tin cậy. Sự không quá mê sáng tạo của hắn cũng có lí, mê quá chưa chắc xơ múi được gì. Bạn càng cầm chặt: Vô duyên sao tay còn run.
Cháu bảo trời mưa, trú mưa, vào hàng điện tử chơi. Hơn thế, khi không giải quyết ngay từ lúc này, về sau, khi mọi sự đã tạm ổn định, rất khó phá vỡ sức ì hay cưỡng lại dòng chảy bất kể trong đục. Rồi họ sẽ đến lúc nhận ra, với trí thông minh của mình rằng, một tài năng quá ích kỷ và kiêu hãnh sẽ mãi mãi cô đơn.
Dưới nhà, cháu giúp việc đang nấu ăn sáng. Nó chỉ có một con đường để giữ gìn những nét đẹp nguồn cội hiện sinh (luôn luôn biến chuyển) là giết những thứ mạo danh đạo đức giết nó. Màu xanh của bể bơi.
Bạn bắt đầu tưởng tượng: Cuối cùng thì những cơn mệt tích tụ đã quật ngã bác? Hay bác biết bạn không có tên trong danh sách lớp. Ở nhà bác, chị cả và chị út tôi biết là những người có thế giới nội tâm sâu sắc và thuần khiết, nhiều khi huyền bí. Mình không thích từ vàng nghĩa vật chất.