Ở những thời điểm cuộc trò chuyện đang kéo dài lê thê để khơi ngòi cho một đề tài mới hấp dẫn. • Họ rất nhiệt tình, bày tỏ cảm xúc nồng nhiệt về những gì mà bạn đang trò chuyện với họ. Mùa hè năm nay còn oi bức hơn năm ngoái.
Rogers kể chuyện này trong một buổi thảo luận những chiến lược cho doanh nghiệp. Sinatra kể rằng hôm nọ đang ăn tối ở nhà hàng Chasens (ở Hollywood) thì thấy Don Rickles. Cả Bob Woolf lẫn Herb Cohen đều có một nguyên tắc chung: Phải tạo nên những chiến thắng thật sự.
Tôi nghĩ phong cách nói của tôi có nét tương đồng với phong cách của Cavett. Đó là tấm ảnh của anh. Và họ cũng có những cảm xúc như chúng ta, thích hay không thích những điều gì đó như chúng ta vậy thôi.
Chúng đâu phải là khán giả của bạn! Lưu ý còn lại là đừng thiên vị khi nhìn. Sau buổi lễ, tôi được mọi người khen ngợi. Một âm thanh mà không ai có thể mô tả được: Tiếng ngáy của tôi.
Thế là chúng bò ra cười sặc sụa, cười đến chảy cả nước mắt. Yếu tố này đặc biệt quan trọng khi xuất hiện trên truyền hình, vì bạn đang thể hiện chính mình chớ không phải cho ai khác. Tôi không có câu hỏi nào dành cho anh cả.
Don về chỗ hí hửng chờ đợi, thản nhiên như không có chuyện gì. Tôi đã có trong tay đoạn nhạc dạo đầu cho buổi phát thanh đầu tiên: Swingin Down the Lan của Les Elgart. Sau lần thất bại ở đài phát thanh Miami, tôi đã tự nghiệm ra nguyên tắc này.
Thầy làm thế tức là tiêu chúng em rồi. Giá mà bạn có thể hiểu được hoàn cảnh của tôi lúc đó! Tôi lo sốt vó. Khi tôi và Larry Bird cùng gọi điện đến thì Bob chẳng biết nên nói chuyện với người nào…
Do vậy, hãy nhìn khán giả khi bạn đang nói. Nếu không thì xem như bạn bị lạc quẻ. Ba đứa chúng tôi được mời lên văn phòng ngay sau đó.
Hỏi về các vấn đề mà họ hoàn toàn có thể trả lời được. Ở chương 10, tôi đã kể với các bạn về nhà báo Shirley Povich. Tiếp theo, tưởng tượng rằng bạn đang đứng trước khán giả và bắt đầu nói.
Nếu được mời phát biểu, trước khi nói phải biết chắc rằng bạn có những điều gì cụ thể để nói hay không. Đại đa số chúng ta khi oe oe khóc chào đời thì đều có mức khởi điểm như nhau. Lần đầu tiên và lần duy nhất trong đời, tôi thấy Jim ngồi lên ghế bành còn té lên té xuống.