Bạn lại muốn dựng một khung cảnh: Bà già nhăn nheo rách rưới yếu ớt dị tật hơn. Cậu em bắt đầu giới thiệu cho tôi chức năng các loại máy. Họ dùng lòng yêu nước để xui khiến những con người không thông minh (như những quân trên bàn cờ của họ) đánh nhau.
Có lẽ hình ảnh một thằng con trai 21 tuổi mặt nhăn nhúm bơ phờ nằm trên giường rên hừ hừ và cáu gắt suốt ngày mới là một biểu tượng cụ thể về bệnh tật và đau đớn thích hợp cho trí tưởng tượng của họ. Và chà đạp lên sự chân thật cũng như khao khát chính đáng của mình. Hóa ra ngồi đối diện với cái đèn rất lâu rồi mà không để ý cái kiểu dáng và sự phối màu của nó cũng do những tâm hồn nghệ sỹ làm ra đấy chứ.
Tập về thấy tốn nhưng cũng đáng. Điều đó đồng nghĩa với sự tự hủy diệt. Trông như một thứ thực vật biến đổi gen hoặc người cấy gen thực vật.
Là la lá, cho đến giờ phút này, bạn có vẻ quên rồi đấy. Biết đâu cứ phải thấy những cái chết, những bi kịch họ mới chịu công nhận thật lòng một điều đơn giản có từ ngàn năm nay: Không thể ép tâm hồn mặc quần áo theo cỡ của một tâm hồn khác. Bạn thì không, bạn có thể tha thứ nhưng khó gắn bó hay tỏ ra niềm nở với những người lười tự sửa chữa.
18 tuổi là được tự do. Tự mình biết riêng mình thực sự có loanh quanh luẩn quẩn không. Còn tự thân kiểm chứng thì không phải ai cũng nghĩ nhiều và hiểu nhiều về mình.
Và tôi sẽ cùng thế hệ tiếp nối phê bình và tháo gỡ. Nước đôi thay, chắc đâu chúng ta đã tìm ra bản chất của sự phong phú để biết nó là gì. Ông anh bảo không khí mờ ảo nhỉ, như sương mù, khó thở hơn bên kia.
Ta chẳng cảm thấy quái gì cả. Những kẻ có khả năng lãnh đạo như vậy đủ thông minh để đọc và hiểu về tính nhân văn. Nhưng nếu họ chỉ biết vài thông tin lệch lạc… Bạn hơi buồn (và trách mình một chút xíu) khi không đủ niềm tin vào lòng bao dung cũng như sự đào sâu của họ để cảm giác khác điều này: Dễ họ nhìn bạn với ánh mắt thương hại xen chút trách móc.
Kẻ biết dung hòa là kẻ được chọn lọc sau đào thải nghiệt ngã của tự nhiên và xã hội. Chúng tôi đã chết rồi. Cuối cùng thì nó cũng qua đi yên ổn và bạn còn chưa viết xong.
Bắt đầu chan chán, rủ cậu em đi bơi. Nhà bác bắt đầu vắng vẻ, chị cả đi rồi, anh họ thì thi thoảng mới về, chị út khoẻ lại phải vào trường, chỉ mấy hôm được ở nhà ôn thi, cô bé giúp việc mau miệng cũng xin về nghỉ một thời gian. Đó mới thực sự là sự cởi bỏ để đến với trí tưởng tượng.
Mà tôi chỉ cần những người biết điều. Tôi muốn có một siêu thiên tài thiện. Nhưng sẽ có nhiều trách móc đấy, nếu quả thực bác vào viện là do bạn.