Nhưng rất tiếc, tôi lại là một thiên tài. Nhưng họ không dùng được những cái đó để làm loài người đẹp hơn. Lát sau, thằng em đi vào.
Dù sao, với những tâm hồn, chưa chết đã là một cái may. Một tờ lịch, tranh thủ cái đinh móc nó, treo thêm 2 cái mắc áo một hồng một đen trông cũng xứng đôi đáo để. Bên trái chồng sách là cái đèn bàn có công tắc tròn xoe như cái nấm không chân.
Mà tôi nghĩ chính ông đang làm mất thời gian đấy. Sự quên tỷ lệ thuận với rủi ro. Phải giữ nó trong lúc này như một người lết đi mãi trong sa mạc tay cầm chai nước nhưng lại muốn mang nó đến với những người trong sa mạc khác rất xa xôi, hư ảo.
Các cậu không cảm ơn, các cậu lại đấu tranh vì các cậu thích thế. Không thiếu những học viên của trường an ninh gần đó dù đã đến giờ cấm túc. Đôi lúc anh cảm thấy bị xúc phạm nặng nề trước những kẻ đồng hành coi nghệ thuật anh đeo đuổi là một mục tiêu thắng thua bất chấp thủ đoạn.
Không phải điệu cười chua chát. Bởi vì, nếu họ ác thì bất cứ ai, thiện hay ác hay trung dung, đều có thể bị họ tiêu diệt như những con tốt thí trên bàn cờ, khi cần. Quá nhiều lí do để sống.
Mẹ: Cháu ở dưới này có ngoan không bác? Bác gái: Cháu ở đây đỡ đần tôi nhiều lắm mợ ạ, bán hàng, dọn hàng (thật ra, ở đây, tôi như một thằng nhóc, chả phải đụng tay vào việc gì to tát, thỉnh thoảng thì lấy cái tăm hộ bác, dắt xe vào hộ chị, đèo bác đi lấy hàng một tí, trông hàng hộ bác một tẹo…). Tôi hiểu chúng và tôi tường tận chúng. Hơi lo cho bác vì ca này khá nặng.
Chừng nào cậu còn nghe lời tớ. Hơi buồn chán là cứ phải đến lúc khó khăn, cứ phải đến lúc nguy nan, cứ phải đến lúc nước đến chân… Vừa đọc lại một lượt, lại thấy vẫn khá ổn.
Ngả đầu cạnh nàng, áp tay nàng vào má. Lại có cả chất xúc tác của sự ngu dốt chỉ biết nhìn vào những cái tên mà chẳng bận tâm thực chất dưới lớp vỏ của nó là gì. Bán hết nội tạng, ruột gan phèo phổi.
khi dần xuất hiện những kẻ trong chúng mày bị giết chết một cách dã man như trong những phim về bọn bệnh hoạn có lẽ chúng mày mới biết đến y đức Khi mà bạn cần những khoảng tĩnh lặng và tin cậy để tinh thần thư thái tiết ra những chất sống vá lại những tế bào và tự chữa lành những vết thương trong tâm hồn, trong cơ thể thì bạn lại phải sống giữa môi trường mỗi ngày không thể không nghe tiếng chấm choé nhau. Cái vực của sự hỗn độn.
Có lẽ nếu có vé tháng tôi đã mua. Nhưng nhà văn đọc được trong mắt nàng: Đừng giấu em điều gì anh nhé. Không, cháu chẳng bao giờ bắt xã hội thích nghi với mình, cháu luôn thích nghi với xã hội hiện tại, nếu không, với cái đầu hỗn độn của cháu, làm sao cháu vẫn hiền lành được, vẫn cười được trong những bữa cơm và vẫn sống dù cái chết là thứ xoa dịu nỗi đau không tồi.