Nhưng rồi sẽ được nhiều người yêu quí. Có người ngửa mặt trông trời. Và bi kịch đó là bài học vỡ lòng cho kẻ viết nhiều hơn mức để chơi.
Nó trơ trẽn và thản nhiên đến độ bạn muốn xông vào đánh nhau với nó, muốn biến thành một thứ âm thanh man rợ hơn để đè bẹp nó. Mà chỉ có thể cầm cự với lượng máu chảy hết chậm hơn kẻ bị đâm khác. Đã có kinh nghiệm, bạn nhắm mắt lại, nằm im, tích tụ lực để vùng dậy.
Cái bút này vỏ kín như bưng. Dường càng thương, càng suy nghĩ về chuyện mệt mỏi của bác, của mẹ, của bố, của thằng em… càng đau nữa, càng bệnh nữa. Bạn cười cười, thế là vẫn chưa hết mơ rồi.
Tôi bảo: Mẹ không tin con à? Mẹ lặp lại: …chỉ cần bếch đít một chút. Chả làm gì được, mẹ đi làm kẻo muộn giờ. Hay lại phải để tôi tiếp tục mất ngủ mà sáng tạo ra nó?
Chúng tôi đi thay quần áo. Tôi không chấp nhận một cuộc sống nghèo khó với những năng lực mà tôi tin là mình có. Pha bóng nguy hiểm đầu tiên của trận bán kết 1 qua đi.
Tôi vẫn ngồi không động tĩnh như gỗ đá. Nói chung thì tôi đóng vai trò một cầu thủ tự do. Không hẳn là chúng ta thích nói dối, cũng không chắc là thích đùa.
Không phải là một thứ trẻ ranh để mỗi khi họ răn thế này là đúng thế kia là không đúng lại cảm thấy thất vọng và tụt hứng. Nhưng ở đây các bác sẽ giúp cháu trở lại nhịp sinh hoạt bình thường mà tự cháu phá vỡ. Này thì… nhìn sân trường đầy sỏi đá xi măng-thấy lòng cũng cỗi cằn như thế…
Nhưng những năm im lìm dần trôi qua đem lại cho tôi nhiều bài học thực tế. Có quyền chọn lựa giữa sống thiện và ác. Không phải điệu cười chua chát.
Tự dưng mẹ lại ra giá. Và họ luôn trữ sẵn những nụ cười mỉa mai hoặc lời trêu chọc như dao đâm. Mà trong giai đoạn ấy, biết bao con người vô tội và đầy tài năng đã không còn cách nào khác phải làm những tấm ván lót đường.
Không phải sáng nào cũng nghĩ ra cái để viết hoặc muốn viết hoặc không muốn cũng viết như sáng nay. Nhưng mà chắc là ra được thôi. Cho đến khi hàng mi nàng rủ xuống, nhà văn kéo lại tấm chăn phủ lên thân thể thủy tinh của nàng.