Tolstoi là một văn sĩ nổi danh nhất hoàn cầu. Các văn hào, thi hào viết được những cuốn sách bất hủ, các ông "vua dầu lửa, xe hơi. Và người đó là ai? Chính là ông Ken R.
Chúng ta phải nhũn nhặn vì chúng ta chỉ là phàm nhân. Chưa bao giờ tôi lãnh được một mối hàng quan trọng như vậy. Thứ này bằng cây sồi mọc bên Anh, phải không ông? Hơi khác thứ sồi mọc bên ý.
Bây giờ, gặp người coi thang máy, người giữ cửa, người bán giấy xe, gặp ai tôi cũng chào hoặc mỉm cười. Đó là lời chửi thậm tệ nhất của họ. Tôi cảm tạ ông và kính chúc ông.
Thứ nhì: ông thành thật chú ý tới khán giả. Bạn thử coi một nghị sĩ phe cực tả: trong cuộc hội nghị nào mà gặp những ông bạn bảo thủ thì ông ta làm cho những ông này nổi khùng lên? Nếu ông ta thích như vậy, thì còn có thể tha thứ được. Ông lại cố nài xóa bỏ giao kèo và Chaliapine lại thở dài nói: "Này, thôi chút nữa ông trở lại xem sao.
Nhưng ông Mahomey không nói ra như vậy, sợ mất lòng, mà lại thăm ông S. Rút cục là ông không nặn được của tôi đồng nào hết, vì tôi bỏ ra đi, tởm cho cái lòng tham của ông. (Con thử tưởng tượng, có ai, cha mà mắng con như vậy không?).
Có kẻ làm bộ đau, bắt người săn sóc mình, chiều chuộng mình để được thấy mình là quan trọng. Thuở thiếu thời, tôi ham mê tranh biện với anh tôi, với các bạn tôi. Đứa lớn nhất tên Jim, mười tuổi, phải giúp việc trong một lò gạch: đẩy xe cát, đổ cát vào khuôn, phơi gạch.
"Xin nâng niu, săn sóc bạn trăm năm của bạn". Nhưng ông làm bộ quên không gởi tiền. Không có chi làm đẹp lòng họ bằng.
Từ sáng dậy tới khi đi làm, tôi ít khi nói với nhà tôi quá 12 tiếng. ở vào địa vị ông, có lẽ tôi cũng hành động như ông. nhưng, nghĩ kỹ, lỗi đó cũng không nặng gì, chỉ là.
Xin các bạn nhớ rằng không có một cách thứ hai nào nữa. Người chủ đó không hài lòng về chị ta lắm. Socrate đã làm một việc mà ít người làm được từ xưa tới nay: Ông đã lập ra một triết lý mới, và ngày nay, 23 thế kỷ sau khi ông mất, ông còn được sùng bái là một nhà tâm lý sâu sắc nhất đã có ảnh hưởng lớn đến thế giới điên đảo của chúng ta này.
Sau cùng ông ta phải nhận rằng tôi có lý, nhưng lúc đó tôi phải ra về, không kịp cho ông ta biết kết quả cuộc điều tra của tôi. Và nếu các cô hỏi ngài những câu hỏi về chuyện đó thì ngài sẽ trả lời ra sao? "Tôi tiếc rằng một tờ báo rất có giá trị như báo của ngài - gần hoàn toàn về mọi phương diện - lại có cái lỗi đó làm cho cha mẹ không dám cho con cái đọc nó nữa. Nếu ông không viết bài khen ông Rossetti thì biết đâu ông đã chẳng chết trong nghèo nàn và không một ai biết tới.