Con người dường không đủ năng lực để trải qua nhiều bộ mặt. Chim vẫn hót, một số có lẽ ngủ trưa. Hừ, chúng tôi ngồi cạnh nhau như hai khúc gỗ.
Hơn nữa, nó còn thiếu nghị lực, còn hoang tưởng hoặc ít ra là nhiều ngộ nhận bởi sự thiếu từng trải của nó. Cái này họ cũng nhầm. Càng tuyệt vọng, xu thế ấy càng mãnh liệt.
Thanh minh rồi họ lại quên ngay. Như bình mình chẳng hạn. Đôi lúc tôi cũng rờn rợn mấy thứ dự cảm vu vơ của mình.
Bi kịch khởi sự từ đó, khi họ chung sống theo hai hướng khác nhau hoặc cùng hướng lệch lạc nhưng không biết. Sáng được bác cho ngủ bù. Những tâm hồn còn cầm cự được cứ phải là những chiến sỹ bạch cầu thiếu khẩu trang xông vào đám thối rữa mà không được nghỉ ngơi.
Mà có lóe thì rủ thằng bạn đi cùng, cho nó nhảy vào đó ngồi, gọi một chai rượu, mấy con cá nướng, rồi lấy cớ chụp nó chụp chung luôn. Im lặng ra về giữa dòng người hả hê. Mà chả cần vì họ nói bạn phải sống hay không.
Chả có gì để nhớ ngoài vài khuôn mặt thân quen và những kỷ niệm chung. Chứ không thở dài như những người thân… Những năm ròng trên lớp học và giảng đường, bạn thường phải dỗ dành các ý nghĩ rồi đâu sẽ vào đó, sẽ được đẻ hết thôi, chịu khó đợi tớ.
Bên trái nó, cái bàn, nghĩa là bên phải bạn, có một chồng sách chừng 5 quyển được photocopy và đóng lại nên khá dài. Bàn học và máy vi tính của chị út được chuyển sang đó. Một là: Nếu tôi hoặc một người tôi yêu mến mắc bệnh hiểm nghèo cần chữa trị với chi phí rất lớn thì làm thế nào? Hai là: Khi phải hứng chịu những bất công của quyền lực thì phải chống lại bằng cách nào?
Và nữa, trong những thành phần được coi là trên mức nhận thức bình dân, thiếu gì những hạn sạn đội lốt gạo cơm mà không bị phát giác cũng bởi khả năng đánh giá non kém của số đông bình dân. Đúng mà cũng không đúng. Thế nên có người chả nghĩ gì, có người đầu nóng phừng phừng.
Nhưng những vết thương lòng cứ thế mà nhiều và sâu hơn. Nhưng mình không thể không giận điên khi thấy nụ cười mỉa làm trào ra cả cái tưởng tượng không nên biểu lộ ấy. Thật ra đôi lúc chúng ta hiểu nhau.
Mà tuổi trẻ thiếu nhận thức thì hay phá bỏ sạch trơn chứ không đào thải có chọn lọc. Hầu hết là những người sống có trước có sau. Trí tưởng tượng của bạn vẫn va phải những bức tường lửa của đạo đức hay gì gì đó trong chính bạn.