Tôi ngồi như tượng đá. Dần dần, tôi đâm ra còn lảng tránh chúng và giữ vẻ đạo mạo đầy cổ hủ. Tôi không hề phản đối.
Nhưng họ cũng không trút giận vô cớ. Từ giờ bác gái sẽ khó nói chuyện bạn bỏ học trước mặt bác trai đây. Bạn đánh mất sự rung động trước sự vô tư ấy.
Ta có thể giải thoát cho người đàn ông đó khỏi đau đớn và lũ con đốn mạt. Thi thoảng vẫn bình luận vài câu. Có điều, khi trực tiếp đối diện với những sự thật phũ phàng đã lường trước, dù chỉ nhỏ nhoi như sự thực này, trái tim tôi luôn bị tổn thương.
Ở trước cửa hiệu thuốc cạnh nhà, có một cây hoa sữa cưa nhánh gần gốc. Tại sao tôi cứ phải cố đấm ăn xôi ra rả về cái thiện như vậy nhỉ? Tôi có chứa nó ăm ắp trong lòng đâu. Tôi là một đứa trẻ ngoan mà.
Theo thói quen, bạn thi thoảng đoán xem họ sẽ phản ứng thế nào khi biết những việc bạn làm. Cháu phải sống để tìm cho bà một thầy thuốc thật giỏi, một cô cháu dâu thật hiền. Còn giờ thì cựa quậy được, thậm chí, đứng dậy nhảy nhót chắc cũng được.
Nghĩ đến một viễn cảnh xin lỗi và trả góp. Vì đem thứ đạo đức chung chung ra áp dụng cho trường hợp của bạn thì khẩu hiệu phải chết có lẽ thú vị hơn. Như đôi lần nó chợt thốt ra lúc bực bội.
Là khờ khạo, nông nổi; là chín chắn, thâm sâu. Và từ đó, có cả những sự so sánh nghiêm túc. Hôm nay là thứ bảy, chừng nửa tháng sau cái ngày tôi khóc.
Và thi thoảng vẫn hé cho bạn khuôn mặt những đứa con rơi của sáng tạo. Hôm nay lại bị cấm túc thế này. Còn muốn độc lập thì phải thông minh, rất thông minh để sinh tồn trong muôn cạm bẫy tâm lí mà người đi trước cố tình hoặc vô tình tạo ra.
Dẫu không phải không có lúc buồn. Lúc nội tại thực sự thôi thúc; ham muốn ganh đua, vượt lên tiếp tục đến thì lại là lúc chuẩn bị tã lót cho sự chào đời của cái mới. Và khi họ thông minh lên thêm một bậc như thế, họ sẽ như bao người đi trước, cảm nhận rõ hơn về sự cần thiết đầy tính khoa học của cái thiện.
Chỗ còn lại trong tủ thì không nỡ giết. Không ngủ cũng phải nằm. Việc lựa chọn lăng xê và cộng tác làm ăn với tôi sẽ đem lại cho họ không ít màu mỡ sau này.