Một hôm đương đi, tôi té xỉu trên lề. Tôi hoàn toàn đứng về phương diện y học mà nói vậy. Bằng cách nào? Bằng cách phỏng vấn những người đã làm nghề ấy từ mười, hai chục hoặc bốn chục năm.
Hai ba đêm đầu tôi không hề chợp mắt được một chút. Nhưng rồi chỉ một lời nói vô tình đã thay đổi cả đời tôi. Vụ kiện không có kết quả, nhưng đã làm vợ chồng Kipling phải bỏ ngôi nhà xinh xắn ở Vermont cho tới chết.
Tôi tưởng tượng khu đất mênh mông trên đó bộ đội đóng rải rác, và tôi nhủ khi nào bom rớt trúng lỗ hầm nhỏ, sâu đó tôi mới chết được. Khi tôi hỏi làm sao dẹp được nỗi lo ấy, bà đáp: "Tôi bầy ra việc để làm. Ông tiếp: "Nhờ đó tôi thấy tự chủ được mình.
000 đồng [3], nhưng chỉ phải trả 24. Thực là một món quà vĩ đại. Lúc ngồi ôn lại những hành vi trong tuần, tôi thường thấy khổ sở lắm.
Chúng ta thử xem nào. Một phần ba những người bệnh thần kinh có thể tự trị được nếu họ làm theo Margaret, nghĩa là nghĩ tới sự giúp đỡ kẻ khác. Còn ông hàng xóm của tôi ở trên kia thì lo lắng về giá đường đến nỗi đường vô cả huyết quản ông và suýt giết ông nữa.
Nhưng ta cứ cho đi, để được cái vui là đã làm việc thiện. Chỉ trông thấy cái bàn đấy những thư từ chưa phúc đáp cùng những tờ phúc bẩm, báo cáo ta cũng đã rối trí, thấy mệt óc và buồn bực rồi. Rồi ông ghi trong nhật ký: "Tôi không cô độc".
Phương pháp ấy rất tốt. Sau bữa cơm tối, tôi đóng cửa ngồi một mình, mở cuốn sổ rồi nhớ lại hết những cuội hội đàm bàn cãi và hộp họp từ sáng thứ hai. Trước khi lên giường ngủ, ông đã tính toán để biết rõ từng xu số tiền còn lại.
000 Mỹ kim để tìm xem tại sao màu cỏ lại xanh. Ông là người đầu tiên và độc nhất tỏ lòng thương hại cái kẻ ở trong bếp nóng như thiêu. Thử hỏi trái tim kia làm thế nào để chịu nổi? Bác sĩ Walter Cannon tại Y khoa Đại học đường Harward đã giải thích rằng: "Phần nhiều, ai cũng tưởng tim người ta làm việc không ngừng.
Cô ta nói: "Hồi ấy tôi sợ sẽ phát điên. Ngay từ những chương đầu, bạn sẽ thấy tư tưởng sâu thẳm của bạn tiêu tan như sương mù gặp nắng xuân và bạn sẽ mỉm cười nhận rằng đời quả đáng sống. Rồi sau khi đã mất nhiều thì giờ quý giá và dùng hết nghị lực lấy can đảm, tôi nhẹ nhẹ quay quả nắm, tay run run mà lòng thì nữa cầu cho khách hàng đi vắng!
Một lần, trong trận Nam Bắc chiến tranh, khi nghe bạn thân tố áo những kẻ thù cay độc nhất cảu mình, ông nói: "Các anh còn giận dai hơn tôi nữa. Không hợp với sở thích của ta thì ta nổi khùng lên". Khoá chặt dĩ vãng và tương lai lại để sống trong cái phòng kín của ngày hôm nay.